Con Của Quỷ

Chương 156: Đổi mệnh




Sáng sớm hôm sau, Phó Ninh tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, trong căn phòng cũ kỹ ngoài mùi vị cổ quái thì không còn gì nữa bao gồm những con thây khô làm người sởn tóc gáy và quỷ ảnh hung tợn, đồ vật trong nhà thì lộn xộn lung tung khắp nơi nhưng không thấy anh trai của cô ta đâu.

Cây hoè ngoài sân sớm úa tàn, chỉ trong một đêm mà toàn bộ lá cây đã khô vàng chết héo.

Nếu trên cổ không truyền đến từng trận đau đớn thì cô ta còn cho rằng hết thảy chỉ là một giấc mộng hoang đường.

Phó Ninh cả gan tìm một vòng nhưng không tìm thấy Phó Hằng khiến cô ta càng thêm bất an, một khắc cũng không dám ở lại, cô ta hoang mang rối loạn chạy ra ngoài sân như bị quỷ đuổi rồi lái xe phóng nhanh về nhà.

Về đến nhà Phó Ninh muốn rửa mặt để bình tĩnh một chút nhưng khi đứng trước gương nhìn thấy mặt mình thì cô ta mới phát hiện chỗ bị thây khô cứa và xé thịt ở cổ đã thâm đen lại và có một tầng nước mủ không rõ ràng còn chung quanh vết thương thì mơ hồ đen sì lại.

‘Bịch’

Chai sữa rửa mặt trên tay Phó Ninh rơi xuống đất.

Dì giúp việc ở bên ngoài nghe được động tĩnh thì có chút lo lắng.

“Phu nhân, cô không sao chứ?”

Phó Ninh cực kỳ hốt hoảng, cô ta gượng chống tinh thần nói:

“Cô đi lấy cho tôi một ít rượu trắng về đây.”

“Vâng.”

“Từ từ, lấy cả gạo nếp về nữa.”

Tuy Phó Ninh không biết gì về Huyền môn nhưng cô ta còn nhớ rõ chuyện xảy ra năm 10 tuổi và vết thương trên người Phó Hằng. Khi đó còn nhỏ cô ta nhìn thấy vết thương trên người Phó Hằng thì vô cùng sợ hãi đến mức khóc không ra hơi, cô ta nhớ Phó Hằng đã nói những vết thương đó là do thi độc nên nhìn rất đáng sợ nhưng có thể chữa khỏi bằng gạo nếp.

Khi đó trong nhà cũng chỉ có hai anh em bọn họ, nghèo đến mức không có gì để ăn thì làm sao có gạo nếp. Về sau không biết anh trai dùng cách nào mà lấy được một chút gạo nếp về, dưỡng hơn nửa năm mới tốt lên nhưng vết sẹo lại đi theo đến hết đời.

Nửa năm kia bởi vì anh trai ở nhà dưỡng thương nên không đi làm kiếm tiền làm thời gian đó hai anh em trải qua rất khó khăn khiến Phó Ninh đến bây giờ cũng không quên.

Rất nhanh dì giúp việc đã mang gạo nếp và rượu trắng về, Phó Ninh không làm một mình được nên cô ta bảo dì giúp việc vào giúp mình, dì giúp việc nhìn thấy vết thương trên cổ thì sợ đến mức tay phát run.

“Phu nhân, vết thương trên cổ cô sinh mủ rồi, nên đến bệnh viện khám thôi.”

“Câm miệng, đắp gạo nếp lên vết thương cho tôi đi, nhanh lên!”

Ngày thường tính tình Phó Ninh khá ôn hòa, nói chuyện nhẹ nhàng nên cũng dễ ở chung nhưng bây giờ trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, con trai bị bệnh nan y rồi bị bắt vì tội giết người, cổ phiếu của công ty sụt giảm, anh trai sống chết chưa rõ, bản thân thì bị trúng thi độc, gương mặt được cô ta bảo dưỡng kỹ càng trở nên già nua, ánh mắt vốn hiền hoà ôn nhu giờ đây lại tràn ngập thô bạo rất xứng với vết thương dữ tợn trên cổ và ngữ khí hung ác khiến cô ta như bị ác quỷ nhập vào người vậy.

Không dám nói gì nữa, dì giúp việc nắm một nắm gạo nếp rồi đắp lên vết thương trên cổ Phó Ninh ——

“Aaaaa ——”

Phó Ninh kêu gào thảm thiết khiến người sởn tóc gáy.

Chỉ thấy gạo nếp trắng đổi màu và chỗ da thịt bị thương toát ra khói đen, sau đó trong không khí tràn ngập mùi tanh tưởi của thịt người bị cháy làm người ta buồn nôn.

Chưa bao giờ gặp chuyện kỳ dị như vậy làm dì giúp việc sợ tới mức run rẩy hận không thể chạy ngay ra ngoài.

“Phu nhân...”

“Câm miệng, tiếp tục đắp!”

Cố nén cơn đau, Phó Ninh lập tức ra lệnh.

Dì giúp việc run tay đắp gạo nếp lên cổ cho Phó Ninh, dần dần màu đen của vết thương đã rút đi lộ ra một tầng da thịt bị thối. Phó Ninh bảo dì giúp việc dùng rượu trắng tiêu độc rồi mới nói tài xế đưa mình đến bệnh viện để xử lý.

Phó Ninh vừa xử lý xong vết thương thì luật sư gọi tới nói ba mẹ Chu Cảnh đồng ý đàm phán và bảo cô ta qua đó để hai bên nói chuyện.

Phó Ninh vội đến nơi hẹn, ban đầu cô ta đã chuẩn bị kịch bản nói chuyện với ba mẹ Chu Cảnh để tranh thủ sự thông cảm của bọn họ tận lực miễn giảm án tử hình cho con mình. Chỉ cần Đào Dụ Tân không bị phán tử hình thì cô ta và chồng sẽ có biện pháp cứu hắn ra ngoài.

Có điều không biết là gần đây nhiều chuyện làm cô ta tâm phiền ý loạn hay là vì từng đợt đau đớn trên cổ mà khi nhìn thấy ba mẹ Chu Cảnh thì Phó Ninh lại không có kiên nhẫn làm lá mặt lá trái với bọn họ.

“Hai người muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng buông tha cho con tôi.”

Phó Ninh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề với giọng điệu không kiên nhẫn và ánh mắt khinh thường của kẻ có tiền cao cao tại thượng.

Tinh thần của Ngô Thúy Hoa không tốt, bà ngây dại ôm ảnh thờ của con trai ngồi ở một bên như người điên. Chu phụ hận cực kỳ, hai tay ông nắm chặt rồi buông ra.

“Tám trăm vạn.”
“Sao ông không đi cướp luôn đi?!”

Phó Ninh chanh chua trào phúng:

“Mệt ông còn nói ra được, tám trăm vạn, ông biết tám trăm vạn là bao nhiêu tiền không? Thèm tiền đến điên rồi sao?!”

“Tám trăm vạn, nếu trước tối nay mà tôi chưa nhận được số tiền này thì cô hãy chờ con mình bị phán tử hình đi!”

Chu phụ hung tợn nói xong rồi dẫn Ngô Thúy Hoa rời đi.

Ban đầu Chu phụ không đòi tiền mà ông chỉ muốn Đào Dụ Tân đền mạng cho con mình thôi nhưng tối hôm qua có một người trẻ tuổi đã giúp ông nhìn thấy đứa con trai chết thảm của mình, con trai nói Đào Dụ Tân đã bị báo ứng nhiễm bệnh nặng, cho dù không bị phán tử hình thì cũng không sống được bao lâu. Chu Cảnh đã chết nên không thể tẫn hiếu cho ba mẹ, nếu ba mẹ không có một chút tiền phòng thân thì hắn sẽ không yên tâm đi đầu thai. Chắc chắn Đào Dụ Tân không sống được lâu nên thay vì tranh khẩu khí này còn không bằng lấy một số tiền lớn từ bọn họ.

Chu Cảnh cảm thấy lấy của Đào gia bốn trăm vạn là đã đủ cho ba mẹ sống thoải mái dễ chịu ở quê nửa đời còn lại, số tiền lớn nhất mà Chu phụ nhìn thấy trước giờ cũng chưa vượt qua ba vạn, bốn trăm vạn nhiều ít thế nào thì ông hoàn toàn không có khái niệm nhưng đối với ông thì nếu con ông không còn thì có nhiều tiền đến mấy cũng chỉ là một đống giấy lộn mà thôi. Nếu Chu Cảnh không khuyên mãi thì Chu phụ cũng không làm, thấy thái độ của Phó Ninh ác liệt như thế thì ông lập tức ra con số gấp đôi để xem bọn họ yêu con mình thế nào.

Sau khi Chu phụ báo giá thì mặc kệ luật sư của Đào gia có nói thế nào thì ông vẫn chỉ một câu - hoặc là đưa số tiền mà ông nói hoặc là chờ Đào Dụ Tân bị phán tử hình.

Lúc bị bắt thì bệnh của Đào Dụ Tân không tốt, mới mấy ngày mà hắn đã bị AIDS và cơn nghiện ma túy tra tấn đến không ra hình người.

Phó Ninh nhìn thấy bộ dạng của con mình như thế thì đau lòng không thôi.

Đào Dụ Tân vừa khóc vừa kêu gào:

“Mẹ, mẹ, nhất định mẹ phải cứu con, nhất định phải cứu con, con muốn ra ngoài, con muốn ra ngoài, con không muốn chết.”

“Con đừng vội, đừng vội, mẹ sẽ nghĩ cách, con nhất định sẽ được ra ngoài!.”

Phó Ninh nhìn con trai khóc mà trái tim đau đớn, cô ta hận không thể nhận lấy hết thống khổ thay con.

Hai mẹ con chưa nói được nói mấy câu thì người của trại tạm giam đã đến dẫn Đào Dụ Tân đi.

Đào Dụ Tân bị bệnh AIDS là một trong những bệnh nặng nên chỉ cần khơi thông quan hệ tìm người bảo lãnh hậu thẩm cho hắn là được nhưng sau khi công ty địa ốc của Đào gia xuống dốc thì bị các đối thủ hợp sức quấy phá hận không thể ăn tươi nuốt sống Đào gia. Chất lượng khu chung cư của Đào gia không tốt bị những người này phóng đại thêm và mấu chốt chính là tin Đào Dụ Tân cố tình nghiền chết người bị truyền ra ngoài.

Bọn họ có thể không tận dụng cơ hội tốt như vậy sao?

Tất nhiên là không rồi.

Sinh viên nghèo chăm chỉ hiếu học có bao nhiêu đáng thương rồi phú nhị đại vừa hút ma túy vừa rượu chè vừa ăn chơi trác táng coi mạng người là cỏ rác có bao nhiêu đáng giận.

Mấy năm gần đây chênh lệch giàu nghèo ở trong nước càng lúc càng lớn khiến nhân tâm càng ngày càng nóng nảy làm những người ghét giàu cũng càng nhiều hơn, bọn họ làm anh hùng bàn phím đàm luận việc này ở trên mạng vô cùng sôi nổi.

Tìm người bảo lãnh hậu thẩm sao?

Nếu làm như thế thì hoả lực sẽ lập tức đốt lên đầu chính phủ. Ai làm quan mà không coi trọng danh dự nên không có ai bật đèn xanh cho Đào Dụ Tân.

Không tìm được người bảo lãnh hậu thẩm thì chỉ có thể chờ sau khi phán quyết có hiệu lực rồi đợi một thời gian cho mọi việc lắng xuống, đến lúc đó lại nghĩ cách chạy án để phóng thích Đào Dụ Tân.

Tuy nhiên điều kiện để phóng thích cũng thực hà khắc, nếu Đào Dụ Tân bị phán xử tử hình thì không đi được con đường này. Tội của Đào Dụ Tân gây ảnh hưởng vô cùng ác liệt đến xã hội, nếu có được sự thông cảm của ba mẹ Chu Cảnh thì may ra Đào Dụ Tân có một đường sống còn không thì thật sự chỉ có một con đường chết.

Chu phụ sống chết cũng không chịu nhả ra mà Phó Ninh lại không thể trơ mắt nhìn Đào Dụ Tân chết. Đào Chí Thành bận việc của công ty đến sứt đầu mẻ trán căn bản không thừa tinh lực đi quản chuyện của Đào Dụ Tân. Đào Chí Thành có thể toàn tâm toàn ý với Phó Ninh trong nhiều năm như vậy phần lớn đều do pháp thuật mà Phó Hằng hạ trên người, Phó Hằng chết thì pháp thuật này cũng tự động mất tác dụng.

Trong một đêm Đào Chí Thành đột nhiên phát hiện Phó Ninh già rồi, già đến mức khiến hắn không muốn ăn và khiến hắn chán ghét. Đào Dụ Tân nhiễm bệnh AIDS tương đương với tử hình, sau này có sinh con thì cũng không thoát được bệnh AIDS, thay vì dùng hết tiền bạc để cứu Đào Dụ Tân ra còn không bằng tìm một người phụ nữ trẻ tuổi sinh con cho hắn. Đến lúc đó hắn sẽ giáo dục thật tốt, khi trưởng thành nhất định có tiền đồ hơn đứa con kia.

Thương nhân trọng lợi, Đào Chí Thành cũng không ngoại lệ, tính toán rõ ràng lợi và hại thì Đào Chí Thành lập tức buông tay mặc kệ, một lòng tập trung cho công ty để ngăn cơn sóng dữ.

Đào Chí Thành mặc kệ nhưng Phó Ninh lại không thể không quản Đào Dụ Tân.

Mấy năm nay cô ta cũng tích cóp được không ít tiền riêng nên cũng không đến mức không lấy ra được tám trăm vạn nhưng cô ta lại không có nhiều tiền mặt như vậy. Có nói thế nào thì Chu phụ cũng không chịu nhả ra, rơi vào đường cùng, Phó Ninh chỉ có thể thế chấp một căn hộ hơn 300 mét vuông cho một công ty tài chính rồi xung hết mọi nguồn lực để lấy thêm năm trăm vạn cuối cùng cũng đưa được tiền cho Chu phụ trước khi trời tối.

Sau khi Chu phụ lấy được tiền thì ông theo ước định viết đơn xin miễn giảm, theo phán quyết thì Đào Dụ Tân bị phán tử hình nhưng cho hoãn lại hai năm để chấp hành. Đào Dụ Tân không phục nên đã làm đơn xin phúc thẩm nhưng đáng tiếc hắn đã chết vì bệnh ở trại tạm giam trước đó.

Phó Ninh chịu cực đại đả kích, lúc nhận được tin con bệnh chết thì lập tức ngất xỉu, sau khi tỉnh lại thì cô ta cứ nói mình bị ma quỷ quấn thân.

Đêm đó Phó Ninh bị cương thi bay gây thương tích, cương thi bay lợi hại hơn bánh chưng rất nhiều, vì muốn gia tăng thêm sức chiến đấu của cương thi bay nên Phó Hằng đã cố ý thêm không ít ‘phụ gia’. Bởi vậy nên độc tính của cương thi bay cũng lợi hại hơn bánh chưng, đúng là gạo nếp có thể loại trừ thi độc nhưng lại không thể hoàn toàn hóa giải độc trong cơ thể Phó Ninh.

Đã qua mấy ngày mà vết thương trên cổ Phó Ninh vẫn không tốt lên một chút nào, những độc tố vốn được gạo nếp trấn áp nay lại ngoi lên và có xu hướng khuếch tán ra toàn thân cô ta.

Ban đầu Phó Ninh cũng chưa cảm nhận được gì, có điều ngày qua ngày cô ta dần dần phát hiện trên người ngứa ngáy khó chịu, độc tố khuếch tán đến chỗ nào thì chỗ đấy sẽ nổi lên một đống mụn nước bọc mủ...

Phó Ninh nói mình nhìn thấy quỷ nhưng gương mặt và thân thể lại bị bao phủ bởi vô số mụn nước bọc mủ khiến cô ta càng giống ác quỷ bò ra từ địa ngục.

Đào Chí Thành vốn không tin chuyện ma quỷ nên trực tiếp đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần để điều trị.